Miễn phí giao hàng trong nội thành Hà Nộitrong vòng 60 phút

Bar – Thứ văn hóa cổ điển dần bị lãng quên

Posted on 15 Tháng mười 2019 by ruou maltco

Đã từng có một thời kì bar là một chốn hào sảng cho cánh đàn ông tụ tập. Ngày nay vẫn vậy, chỉ là phần lớn vẫn đang nhầm lẫn giữa Club và Bar, nên thứ văn hóa cổ điển đó đang phải lùi dần vào bóng tối sau những chốn bay lắc xập xình.

Hôm nay tôi chỉ muốn nói về cái loại bar không xập xình và ướm đầy cái mùi hoài cổ.

Bar đón chào những người cô độc. Đó là nơi dành cho những kẻ tha hương, là nơi những kẻ mất đi một phần niềm tin vào cuộc sống rúc vào trong một góc quán để về tạm rũ bỏ cái mặt nạ mạnh mẽ với đời. Đàn ông già tìm đến chốn này vào một số lúc hoài niệm chuyện xưa và để tưởng nhớ những hương vị đã mất. Bar còn là chỗ dành cho những cuộc hẹn không thể thực hiện. Nó lắng nghe câu chuyện của những người bạn cũ. Hay chỉ đơn giản là dành cho những người muốn một góc yên tĩnh để đọc sách và tận hưởng những bài nhạc Jazz. Bar như vậy thi vị hơn nhiều.

Đã gọi là Bar, thì cánh cửa phải dày, không chỉ để cách âm, mà còn là một vỏ bọc an toàn để không gì có thể xâm chiếm được không gian riêng tư đó. Người ta vào với cái không gian đó để tận hưởng sự tận tâm, thứ đang thiếu dần đi trong một xã hội vô tình. Nó như một thể trạm xá cứu rỗi những kẻ lạc lối, một người tình không bao giờ phản bội, một bờ vai luôn chìa ra hứng lấy những dòng nước mắt. Một bartender luôn biết bạn nên uống gì. Một người bạn luôn luôn lắng nghe mà không đòi hỏi. Với cái thứ không gian nhẹ nhàng cùng dòng nhạc du dương, cùng những hớp rượu thấm đượm sự tận tụy, con người ta có thể yếu đuối đi được, có thể trải lòng ra được, mà không sợ bị đau.

Bar vốn là một hình ảnh đẹp. Nhưng đang dần xấu đi. Những nét truyền thống của một quán Bar cổ điển đang dần bị thay thế bằng những trận say túy lúy của đám trẻ. Bar không phải chỗ để say. Và bản lĩnh đàn ông không nằm ở việc bạn nốc bao nhiêu ly rượu trên bàn tiệc. Bản lĩnh đàn ông là bạn có thể đưa được tất cả đám bạn say mềm của bạn về đến nhà an toàn và không vết trầy xước. Còn rượu là để thưởng thức. Cái cảm giác sau hai, ba ly cocktail sau một ngày làm việc vất vả gần như êm ru và tối hôm đó có một giấc ngủ thật ngon thoải mái hơn nhiều so với việc sáng hôm sau dậy mà không biết mình đang ở đâu, tối qua xảy ra chuyện gì?

Người ta giờ đến Bar nhiều khi để thể hiện “đẳng cấp” với túi tiền rủng rỉnh dành cho những món rượu giả chỉ cần đắt tiền không cần biết tên, để rút ví tiêu pha không giới hạn trước những cô gái nhân cách bé như mảnh vải che thân trên người, để chứng tỏ chất “anh hùng” với những thằng cha căng chú kiết nào đó thậm chí mới gặp mặt lần đầu. Ồn ào, to mồm, vật vã và vô vị. Một nơi đáng lẽ rất thi vị lại trở thành chỗ trác táng cho những kẻ học đòi. Đừng, xin đừng để “đi Bar” trở thành cái động từ phiếm chỉ sự tiêu tiền vô tội vạ.

Một quán Bar dành cho những người có khả năng chịu trách nhiệm với chính bản thân mình. Tôi không cổ xúy việc những người trẻ tuổi vỗ ngực đi vào Bar với một cái căn cước giả là đúng. Họ háo hức, vì đi Bar đã từng là một tờ giấy ấn chứng cho sự trưởng thành của một gã trai. Rốt cuộc chỉ cảm thấy tức ngực với những âm thanh trống nhạc xập xình cùng những nam thanh nữ tú thi thoảng lại hú hét như thời ăn lông ở lỗ: bay đi, xõa đi một cách man rợ. Rượu thì còn kinh khủng hơn, cay nồng và nóng như lửa. Và những kẻ vào Bar chỉ để thác loạn thì thật thương thay cho mấy chai rượu ngon.

Đến bar không giống như đi uống cà phê, cũng khác xa với những cốc trà đá vỉa hè. Thực chất không hẳn là không giống vì vốn mục đích của những quán Bar hay Pub là những nơi tụ tập chuyện trò, hàn huyên. Khác biệt lớn nhất nằm ở không khí quán bar và giá tiền bạn phải trả. Khi mới khởi sinh, Bar gắn liền với hình ảnh của những kẻ phiêu lưu tứ xứ tụ tập, nghỉ ngơi uống rượu, mua bán, trao đổi chiến lợi phẩm và thậm chí là cả đánh lộn.

Sau đó do thói quen uống bia, rượu của người châu Âu ngày càng tăng, dẫn đến việc các quán rượu mọc lên như nấm. Thời đó thì Bia là thứ thức uống bình dân của mọi nhà. Sau đó thì đến Gin, Rum… nhưng vẫn giữ nguyên mục đích là để những người anh em bạn bè có thể đến đây tâm sự.

Một nét truyền thống của Bar khá giống với cafe đó là mỗi quán Bar lại chỉ bán một loại bia đặc hiệu. Không nơi nào giống nơi nào hết. Như vậy lại càng kích thích dân tình đi uống. Đến thế kỷ 19 thì Bar bắt đầu thoái trào, chủ yếu nguyên nhân là do con người đã có nhiều loại hình giải trí hơn và họ đã bắt đầu chán với những loại rượu truyền thống. Mãi cho đến khi cocktail ra đời, sự đa dạng của nó mới góp phần khiến người ta yêu thích Bar trở lại.

Có người từng nói rằng Cocktail là thứ dành cho phụ nữ và chỉ có Shot hay những loại đố mix nặng đô mới thực sự là lựa chọn của đàn ông. Thực chất chuyện bạn vào Bar và gọi cái gì không định nghĩa nên chuyện sức mạnh của bạn ra sao. Đã từng có bạn hỏi rằng khi bước vào quán Bar gọi những món như Sex on the Beach hay Love Boat thì có sao không? Câu trả lời là không làm sao cả, những ly cocktail đó cần sự tinh tế và kỹ năng từ Bartender vì chúng cần rất nhiều thành phần. Bạn nghĩ rằng kết tinh của kiến thức, sự khéo léo và kết hợp hương vị hài hòa, phức tạp như vậy có đáng được gọi là cocktail cho đàn ông không? Cũng có những cô gái thích đến quầy bar, nốc một hàng Tequila Shot rồi điềm nhiên liếm mép, thanh toán, đứng lên đi về, mặt không biến sắc, khiến cho các anh chàng cơ bắp cuồn cuộn “đứng hình”. Âu cũng là cái gu mỗi người, không nên quá phán xét mọi thứ chỉ qua cái tên của một loại đồ uống như vậy.

Còn một điều thú vị nữa: Bar còn là nơi những kẻ nhút nhát trở nên dũng cảm hơn. Rượu luôn là chất kích thích giúp bạn trở nên “đàn ông” hơn, nhưng chỉ trong chốc lát mà thôi. Hãy trở nên dũng cảm, lúc đấy Bar sẽ trở thành người bạn, là công cụ, thậm chí là thứ khiến cho bạn trở nên “chất” hơn, và đó đôi khi là những thứ vũ khí giúp bạn chinh phục một cô gái xa lạ nào đó (có thể lắm).

 

Theo The Gentlemen Club